Social Icons

Pages

Featured Posts

Thứ Tư, 10 tháng 7, 2013

Một câu nói dịu dàng

Một câu nói dịu dàng

Nhiều năm về trước, có một cậu bé mồ côi tên Jim, 12 tuổi, gầy gò. Jim sống lang thang, là đầu mối của mọi trò cười và trêu chọc của mọi người sống trong thị trấn.

Không ai đối xử tử tế với Jim. Những nghi ngờ của mọi vụ ăn cắp hay rắc rối đều có tên Jim đầu tiên. Cậu chỉ nhận được những lời nói cay độc, nghi ngờ. Kết quả là Jim luôn lẩn tránh những người xung quanh. Cậu càng lẫn tránh, người ta càng nghi ngờ cậu.

Tài sản duy nhất của Jim là chú chó Tige, cũng luôn khép nép và lẫn tránh mọi người như chủ nó. Jim không đối xử thô lỗ với Tige nhưng cậu cũng luôn dùng thứ ngôn ngữ cay độc mà mọi người dùng với cậu. Phần vì cậu đã quen với những ngôn ngữ đó, phần vì để trút đi mọi nỗi uất ức.

Một hôm, Jim thấy cô gái phía trước làm rơi một gói nhỏ. Cô cúi xuống nhặt thì một gói khác lại rơi khỏi tay. Jim chạy đến, nhặt hai cái gói lên đưa trả cô gái.

- Cảm ơn cậu bé, cậu thật tốt – Cô gái cười và xoa đầu Jim.

Jim hoàn toàn sốc. Đó là những lời nói tử tế đầu tiên cậu nghe thấy trong suốt 12 năm. Jim nhìn theo cô gái cho đến khi cô đi khuất.


Một câu nói dịu dàng

… Jim huýt sáo gọi Tige, con chó ve vẩy đuôi chạy tới bên. Cả chủ và chó đi vào rừng… Jim ngồi xuống cạnh bờ suối và trong đầu cứ vang lên: “Cảm ơn cậu bé, cậu thật tốt!” – Jim cười một mình. Rồi cậu gọi: “Đến đây Tige!” Tige chạy lại ngay, Jim xoa đầu nó và nói: “Cảm ơn mày! Mày thật là tốt!”

Tige rất phấn kích và ngạc nhiên. Tai nó vểnh lên, mắt hướng về phía Jim chăm chú, đuôi vẫy lia lịa. “Đến con chó cũng thích nghe lời nói dịu dàng!” – Jim nghĩ và lôi trong túi ra một mảnh gương vỡ. Cậu bé thấy một khuôn mặt lấm lem. Jim rửa mặt thật cẩn thận. Sau đó, Jim lại nhìn vào gương.

Cậu bé ngạc nhiên. Lần đầu tiên, cậu nhìn lên cao thay vì chỉ cúi mặt như mọi khi. Một cảm giác, cũng là lần đầu tiên cậu cảm thấy: cảm giác tự trọng.

Từ khoảng khắc đó, cuộc đời Jim hoàn toàn thay đổi bởi quyết tâm để xứng đáng với những lời nói dịu dàng.

Ngưng một lát, nhà tỷ phú tiếp tục nói: “Thưa các bạn, tôi chính là cậu bé đó. Thị trấn nhỏ mà tôi vừa kể đến chính là thành phố này 40 năm về trước. Cái cây ở đằng kia mà quý vị có thể thấy chính là nơi một người phụ nữ đã gieo hạt giống đầu tiên của lòng nhân hậu xuống cuộc đời tôi. Mong sao ai cũng có thể làm được như thế”.

Thứ Ba, 9 tháng 7, 2013

Việc nhỏ thôi mà

Việc nhỏ thôi mà

Một gia đình gồm hai vợ chồng và bốn đứa con nhỏ. Dịp hè, họ cùng đi nghỉ mát ở một bãi biển. Bọn trẻ rất thích tắm biển và xây những tòa lâu đài trên cát. Bố mẹ chúng thuê một cái lều ngồi uống nước trên bờ, dõi nhìn các con vui đùa không quá xa ngoài kia phía trước mặt.

Thế rồi họ trông thấy một bà cụ già nhỏ nhắn ăn mặc xuềnh xoàng, trên tay cầm một chiếc túi cũ đang tiến lại. Tóc bà đã bạc trắng, bị gió biển thổi tốc lên càng làm cho khuôn mặt nhăn nheo của bà thêm khó coi. Bà cụ đang lẩm bẩm một điều gì đó, dáo dác nhìn rồi thỉnh thoảng lại cúi xuống nhặt những thứ gì đó trên bãi biển, bỏ vào cái túi.

Hai vợ chồng không hẹn mà cùng vội chạy ra gọi các con lại, căn dặn chúng phải tránh xa người đàn bà khả nghi kia. Dường như họ cố ý nói to cho bà ta nghe thấy để bà ta nên đi chỗ khác kiếm ăn.


Cụ già không biết có nghe thấy gì không giữa tiếng sóng biển ì ầm, chỉ thấy bà cứ từ từ tiến về phía họ. Thế rồi bà cụ dừng lại nhìn mấy đứa trẻ dễ thương đang ngơ ngác nhìn mình. Bà mỉm cười với họ nhưng không ai đáp lại, chỉ giả vờ ngó lơ đi chỗ khác. Bà cụ lại lẳng lặng làm tiếp công việc khó hiểu của mình. Còn cả gia đình kia thì chẳng hứng thú tắm biển nữa, họ kéo nhau lên quán nước phía trên bãi biển.

Trong lúc chuyện trò với người phục vụ bàn ăn cùng những khách hàng trong quán, hai vợ chồng quyết định hỏi thăm xem bà cụ khả nghi kia là ai và họ… sững sờ: Bà cụ ấy là người dân ở đây, từng có một đứa cháu ngoại vì bán hàng rong trên bãi biển, vô tình đạp phải một mảnh chai rồi bị nhiễm trùng, sốt cao, đưa đi bệnh viện cấp cứu không kịp và đã chết không lâu vì bệnh uốn ván.

Từ dạo ấy, thương cháu đến ngẩn ngơ, bà cứ lặng lẽ đi dọc bãi biển, tìm nhặt những mảnh chai, mảnh sắt hoặc hòn đá có cạnh sắc. Mọi người hỏi lý do thì bà đáp mà đôi mắt ướt nhòe: “ồ, tôi chỉ làm một việc nhỏ thôi ấy mà, để các cháu bé có thể vui chơi trên bãi biển mà không bao giờ bị chết như đứa cháu đáng thương của tôi!”.

Nghe xong câu chuyện, người chồng vội chạy ngay xuống bãi biển mong có thể nói một lời xin lỗi và một lời biết ơn chân thành, nhưng bà cụ đã đi rất xa rồi. Bóng bà chỉ còn là một chấm nhỏ trên bãi biển vắng người khi chiều đang xuống…

Có thể xã hội đã làm cho người ta ngày càng lạnh lùng, vô cảm. Nhưng xin đừng đánh mất mình vì xã hội.

Thứ Hai, 1 tháng 7, 2013

Chiếc hộp quý giá

Chiếc hộp quý giá

Có một người cha nghèo đã quở mắng đứa con gái 3 tuổi của mình vì tội lãng phí cả một cuộn giấy gói quà màu vàng.

Tiền bạc eo hẹp, người cha nổi giận khi đứa bé cắt cuộn giấy quý ra thành từng mảnh nhỏ trang trí một chiếc hộp giấy. Sáng sớm hôm sau, cô bé mang chiếc hộp đến và nói với cha: “Con tặng cha”.

Người cha cảm thấy bối rối vì cơn giận dữ của mình hôm trước nhưng rồi cơn giận dữ lại bùng lên khi ông mở ra thấy cái hộp trống rỗng.

Ông mắng đứa con gái. Cô bé ngước nhìn cha, nước mắt rưng rưng: “Cha ơi, đó đâu phải là chiếc hộp rỗng, con đã thổi đầy những nụ hôn để tặng cha mà!”

Người cha giật mình. Ông vòng tay ôm lấy cô con gái bé nhỏ cầu xin con tha thứ.


Chiếc hộp quý giá

Ðứa con gái nhỏ sau đó không bao lâu qua đời trong một tai nạn. Nhiều năm sau người cha vẫn giữ khư khư chiếc hộp giấy bên cạnh mình. Mỗi khi gặp chuyện nản lòng, ông lấy ra một nụ hôn tưởng tượng và nghĩ đến tình yêu mà cô con gái bé bỏng của ông dã thổi vào chiếc hộp.

Trong cuộc sống, chúng ta sẽ và đã nhận được những chiếc hộp quý giá chứa đầy tình yêu và những nụ hôn vô tư từ con cái chúng ta, từ bè bạn, từ gia đình.

Trên đời này, chúng ta không thể có được những tài sản nào quý giá hơn những chiếc hộp chứa đầy tình yêu vô tư như thế..

Thứ Sáu, 28 tháng 6, 2013

Trong lòng bạn chứa thứ gì?

Trong lòng bạn chứa thứ gì?

Cụ già nói: “Tốt và không tốt hoàn toàn không có phân giới rõ ràng, chính xác, có chăng thì chỉ là cảm giác trong lòng người mà thôi. Trong lòng ông chứa thứ gì mới có thể tìm thấy thứ đó”.

Có một lữ khách trẻ tuổi tình cờ gặp một người lớn tuổi rất hiểu thiền lý ở trên thảo nguyên, anh ta hỏi cụ già: “Ông sống ở đây có tốt không?”

Cụ già hỏi ngược lại: “Quê hương của cháu như thế nào?”

Người lữ khách nói: “Tệ lắm, vừa bế tắc, vừa lạc hậu”

Cụ già vội nói: “Vậy cháu mau đi đi, ở đây và quê của cháu rất giống nhau”.


Trong lòng bạn chứa thứ gì

Sau đó lại có một lữ khách khác đến, cũng hỏi cụ già câu như vậy, cụ già cũng hỏi ngược lại một câu như đã hỏi thanh niên trước, lữ khách mới đến trả lời một cách thâm tình: “Quê cháu rất tốt, đồng ruộng khe suối, cỏ cây nhà cửa, lại có người thân xóm giềng, đều làm cho cháu rất nhớ”.

Cụ già bèn nói: “Ở đây cũng đẹp như ở quê của cháu vậy”.

Có một người bên cạnh nghe như vậy cảm thấy nghi ngờ không hiểu, hỏi cụ già: “Tại sao cùng một câu hỏi giống nhau, mà cụ lại trả lời khác nhau một trời một vực như thế?”

Cụ già nói: “Tốt và không tốt hoàn toàn không có phân giới rõ ràng, chính xác, có chăng thì chỉ là cảm giác trong lòng người mà thôi. Trong lòng ông chứa thứ gì mới có thể tìm thấy thứ đó”.

Nhà thiền có câu: “Người trong lòng đầy bất mãn và trở ngại muốn đi tìm chỗ tốt đẹp để trở về nương náu, nhất định tìm không được; nhưng trong lòng tràn đầy tình yêu và sự đẹp đẽ mới có thể phát hiện được ốc đảo của chính mình.

Điều này xem ra dường như là việc phức tạp huyền bí, kỳ thật chỉ là nói rõ một đạo lý: Trên thế giới không có sự việc gì là tuyệt đối, bất cứ tấm thẻ nào trong tay bạn cũng hoàn toàn có hai mặt trái và phải.

Thứ Năm, 27 tháng 6, 2013

Cuộc sống và tôi

Cuộc sống và tôi


Tôi nói với cuộc sống rằng hãy lấy đi lòng tự trọng của tôi, nhưng cuộc sống từ chối. Cuộc sống nói với tôi rằng cuộc sống không thể lấy đi lòng tự trọng của tôi, nhưng tôi có thể từ bỏ tự trọng của mình khi tôi muốn.

Tôi nói với cuộc sống rằng hãy làm cho đứa con tật nguyền của tôi được lành lặn, nhưng cuộc sống từ chối. Cuộc sống nói với tôi rằng tâm hồn đứa con của tôi thật hoàn hảo, và thân thể chỉ là tạm thời mà thôi.

Tôi nói với cuộc sống hãy ban cho tôi sức chịu đựng, nhưng cuộc sống từ chối. Cuộc sống nói với tôi rằng sự chịu đựng có được một phần do những đau khổ gây nên – và sự chịu đựng không phải là một đặc ân ban tặng – chịu đựng là một bản năng sống.

Tôi nói với cuộc sống hãy mang đến cho tôi niềm hạnh phúc, nhưng cuộc sống từ chối. Cuộc sống nói sẽ mang đến những điều may mắn cho tôi và hạnh phúc sẽ khởi nguồn từ chính bản thân tôi.

Tôi nói với cuộc sống hãy làm giảm đi những nỗi đau trong tôi, nhưng cuộc sống từ chối. Cuộc sống nói rằng sự chịu đựng giúp tôi thoát khỏi những lo lắng vật chất và mang tôi đến gần cuộc sống hơn.

Tôi nói với cuộc sống hãy giúp tôi luôn chín chắn, nhưng cuộc sống từ chối. Cuộc sống nói với tôi rằng tôi phải biết tự trưởng thành, nhưng cuộc sống sẽ tô điểm thêm vào những năm tháng trong đời tôi với những lần vấp ngã giúp tôi có thêm những kinh nghiệm sống.

Và khi tôi nói với cuộc sống rằng hãy giúp tôi có thể yêu một người nào đó nhiều như người đó đã yêu tôi, cuộc sống nói với tôi rằng cuối cùng tôi cũng hiểu ra vấn đề rằng cuộc sống không là một phép màu để cầu xin, cuộc sống là cơ hội để tôi được yêu thương và biết yêu thương.

Cuộc sống không cố ý muốn làm chúng ta e dè sợ hãi, mà chỉ muốn chúng ta hiểu và sống mà thôi.

Thứ Ba, 25 tháng 6, 2013

Những điều quý giá nhất trong đời người

Những điều quý giá nhất trong đời người

Đây là một bức thư gửi cho con, trong blog của một phụ huynh không tiện chia sẻ bằng lời, về ba món quà quý giá nhất của cuộc đời.


Hồi còn bé con rất nghịch, cứ thường hay hỏi tới hỏi lui chỉ vài câu “Tại sao?” Ba cười không đáp, chỉ hướng dẫn con tự tìm câu trả lời. Con khóc òa và chạy lại hỏi bà nội tại sao thế này, tại sao thế nọ… và ba đã nghe bà nội trả lời: “C…háu yêu của bà, mọi vật tồn tại trên đời này đều có lý do riêng của nó. Nếu không có lý do thì chúng chẳng tồn tại trên đời làm gì. Quan trọng nhất là mỗi thứ, mỗi loài đều có tên gọi. Tên gọi chẳng làm nó khác đi so với bản chất của nó, mà chỉ khác đi trong suy nghĩ của mỗi người, vì cái tên đó là do con người đặt ra…”

Từ đó về sau ba chưa bao giờ thấy con quên giới thiệu tên mình với bất cứ ai, dù đó là người quen hay người lạ, thậm chí với con gấu bông Kina mà con yêu thích. Con đã tự giới thiệu một cách đầy đủ cả họ cả yên một cách trân trọng như để khẳng định sự có mặt của con trên thế gian này. Ba mẹ rất vui khi con hãnh diện về tên của mình, như một món quà mà ba mẹ dành riêng cho con.

Con cũng luôn nhớ tên những người bạn không những thế con còn đặt tên cho tất cả mọi thứ và đặt tên cho cả những thứ mà mình không biết gọi là gì… Mong con hãy ghi nhớ rằng, điều quý giá đầu tiên là “những tên gọi”.

Hôm trước cả nhà rất vui khi cu Bin em con chào đời. Điều trùng hợp là cũng vào ngày tháng vài năm trước, con cũng ra đời. Hai chị em con có chung ngày sinh nhật. Ngày sinh nhật – ba không biết có giống như Trịnh Công Sơn đã nói “tin buồn từ ngày mẹ cho mang nặng kiếp người” hay không, nhưng các con ơi, các con đâu thể nào từ chối được số phận.

Lời chúc của ba mẹ trong ngày sinh nhật hai chị em con là “Hãy sống và can đảm”. Đói thì ăn, mệt thì nghỉ, đừng lo lắng nhiều vì cuộc đời vốn rất đơn giản. Rồi mỗi năm vào ngày này, tận 5 năm, 10 năm hay 20 năm nữa ba mẹ mong con sẽ luôn yêu quý và tự hào vì ngày mà con đã góp một phần nhỏ bé của mình vào cuộc đời, con nhé.

Cám ơn hai chị em con đã đến cùng gia đình chúng ta. Ba mẹ yêu các con rất nhiều và “ngày sinh” phải chăng không phải là điều quý giá thứ hai? 

Năm bông hồng ba dành tặng mẹ với ý nghĩa “Anh yêu em nhiều lắm” và ba muốn làm điều này mỗi ngày dù không cần bất cứ lý do nào. Ba mẹ đã sống với nhau bao nhiêu năm rồi nhỉ? Quãng thời gian 40 năm là một đoạn đời không ngắn. Con hỏi vì sao ba mẹ có thể chung sống với nhau hạnh phúc như thế? “Tình yêu”… chắc chắn là do tình yêu con ạ! Ba mẹ tin các con sẽ hiểu khi lớn.

Con đừng nghĩ tình yêu là đau khổ, là giận hờn là chia tay… Con cũng đừng hiều nhầm rằng tình yêu là hoa hồng, là nắng tươi và đường mật. Tình yêu là cách các con sống, cách các con chia sẻ với nhau trong đời. Đây là điều quý giá cuối cùng!

Có sự trưởng thành nào mà không đau đớn đâu em

Có sự trưởng thành nào mà không đau đớn đâu em

Hôm nay, thay vì nói các bạn nên làm thế này, nên sống thế kia. Tôi xin phép cho mình lướt qua hồi ức của bản thân.

Từ bé, tôi chắc rằng không chỉ riêng tôi mà bất kỳ ai cũng có hàng tỷ ước mơ. Trước đây tôi cứ ngỡ càng lớn thì những ước mơ của mình càng to rộng ra, lớn hơn thêm. Nhưng có lẽ tôi đã nhầm, khi mà cho đến tận bây giờ, tôi nhận ra càng lớn, mơ ước, mong muốn của tôi ngày càng được cụ thể hóa. Hạnh phúc đôi khi chỉ là những điều bé nhỏ giản đơn.

Khi tôi biết nhận thức, tôi đã mơ làm một công chúa trong truyện tranh, hạnh phúc là khi được mặc váy màu hồng rất đẹp. Một thời gian rất ngắn sau, tôi lại thích làm nàng tiên, không nhưng có váy đẹp mà lại có cả cánh, thích bay đi đâu thì bay.

Khi tôi đi học, tôi luôn mơ có một ngày được làm thần đồng. Mơ ước về sự siêu phàm xuất phát từ việc...nhác học. Sẽ là thật tuyệt và hạnh phúc biết bao khi chẳng cần tốn thời gian học bài mà vẫn thông minh.

Lớn hơn chút xíu nữa rồi, khi bắt đầu ngập ngừng ở cánh cửa của tuổi dậy thi, tôi muốn được như những nữ diễn viên trong phim cổ trang Trung Quốc, xinh đẹp thông minh giỏi võ , quan trọng là lại có cả những anh chàng đẹp trai, văn võ song toàn vô đối bên cạnh.

Càng lớn lên, trong mỗi giấc mơ, mong muốn về việc có một ai đó bên cạnh đồng hành ngày càng rõ rệt. Tôi từng tưởng tượng ra rất nhiều tiêu chuẩn về người mà mình sẽ danh chính ngôn thuận tuyên bố là người yêu. Những ước mơ đã cụ thể hơn rất nhiều, mặc dù "người trong mộng" đó vẫn là một dấu chấm hỏi mơ hồ, thảng hoặc lướt qua vội vàng trong tâm trí.

Khi tôi bước chân vào cuộc sống học làm người trưởng thành, khi đã chính thức suy nghĩ nghiêm túc về tình cảm, cuộc sống, tương lai của bản thân mình, là khi mà tôi nắm tay một người và cùng mơ về một căn nhà bé nhỏ...mơ ước không còn chỉ là của riêng tôi. Hạnh phúc hiện hữu khi đó là có một người cùng sẻ chia những ước mơ của mình, mà không mảy may chê trách nó viển vông vô thực.

Chúng tôi không chỉ có một ước mơ, những mơ ước của chúng tôi có thẻ viết ra dầy đặc một cuốn sổ.

Ước mơ...

...là cả 2 cùng có một công việc ổn, đúng với đam mê.

...là chúng tôi cùng thực hiện bộ ảnh cưới 1-0-2. Một bộ ảnh cưới đơn giản mộc mạc nhưng dài và ý nghĩa như một câu chuyện kể, chứ không chỉ là sắp xếp một lịch hẹn với studio, rồi đắp phấn để hè nhau ra giữa trời nắng cười nhăn nhó.

... là chúng tôi cùng vẽ những thiệp mời khách dự đám cưới của mình theo kiểu chibi yêu không tả.

..là chúng tôi tự thiết kế căn nhà của mình, bằng những hộc tủ âm tường nơi đầu giường chứa đầy sách, những chậu hoa bé xíu long lanh bên bậu cửa sổ, những chiếc ghế gối to đùng và đậm lười biếng. Và cửa sổ sẽ phải thật thoáng, thật xinh, thật yên tĩnh, sẽ có một chiếc giường kê cạnh đó , để chúng tôi được đánh thức bằng ánh nắng mặt trời mỗi sáng, chứ không phải những tiếng động ồn ào.

...là chúng tôi mãi được cùng nhau ngồi thả chân vắt vẻo trên cầu Long Biên, một tay cầm túi nước mía, tay còn lại bận lồng vào nhau, ngắm thành phố rực những đốm sáng, cùng suy nghĩ về ánh đèn sẽ thuộc về mình.


Đôi khi, tôi nghĩ mình thật sến súa và trẻ con. Quá trẻ con đối với một cô nàng 21 tuổi. Nhưng nếu cuộc sống cứ đẹp và sáng trong mãi như thế, thực tôi chẳng muốn trưởng thành.

Nhưng có lẽ, do duyên số, hoặc do bản thân tôi mượn duyên số làm cái cớ, để bước thêm một bước - bước trưởng thành. Chúng tôi- 2 con người đã từng nghĩ rằng sẽ cứ bình bình yên yên, nắm tay nhau đến già, cuối cùng chỉ bước đi cùng nhau một đoạn. Đoạn đường dài 3 năm cuối cùng cũng đến lối rẽ. Nếu tôi không đi tiếp, tôi chẳng thể nào trưởng thành. Không ai cho phép tôi đứng mãi nơi ngã rẽ đó, và tôi cũng chẳng thể nào cứ buộc mình phải đắm chìm trong quá khứ.

Đồng nghĩa với việc tôi sẽ gấp cuốn sổ ước mơ đã cũ lại, bắt đầu viết những dòng đầu tiên của list ước mơ mới. 

Đồng nghĩa với việc, tôi phải ép mình quên hết đi những gì vẹn nguyên và trong sáng nhất của mối tình đầu.

Đồng nghĩa với việc, tôi phải quên đi những nỗi đau, liên tục nghĩ mình mạnh mẽ và tự gật đầu "Ừ thì, chuyện của mình đã từng rất vui."

Đồng nghĩa với việc, tôi sẽ bước tiếp một mình cho tới khi gặp người bạn đồng hành mới, rồi mọi chuyện cũng sẽ qua đi, và tôi sẽ phải trưởng thành.

Trưởng thành, một từ mà tôi từng nghĩ sẽ rất tuyệt vời và thiêng liêng. Không ngờ lại còn có thêm cảm giác xót xa đến vậy.

"Có sự trưởng thành nào mà không đau đớn đâu em?"


 

Sample text

Sample Text

Sample Text